Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  


Share|

ai cũng có một thời như thế

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
hoangoclan

Thành viên
Thành viên
hoangoclan


Tổng số bài gửi : 42
Xu : 187
Likes : 7
Join date : 18/10/2011
Age : 31

Bài gửiTiêu đề: ai cũng có một thời như thế ai cũng có một thời như thế EmptySun Apr 08, 2012 7:07 pm

Avis positif
Ai cũng có một thời như thế
Khi lang thang trên những con đường, hạ lại bắt đầu về, hạ như gọi một cõi lòng xanh mướt của tuổi thơ với kí ức sáng như ngọc ấy. Hạ mở cánh cửa của trời kỉ niệm về quá khứ, khi những cánh phượng e ấp vẫn trên trang giấy lưu bút còn đây, hình ảnh ai ngây thơ thời gian ấy, bỗng chợt thấy nét bút thân quen như mới đây thôi, dòng thời gian trở về và sống dậy những mảng kí ức nhuộm thắm một thời, bỗng thèm quá một cánh tay khoác vai ngày ấy, bỗng thèm lắm tiếng gọi thân thương, thèm lắm những trò tinh nghịch, nhớ quá những người bạn của tập thể lớp 9b thân yêu mà tôi được sống, được học tập, được che chở, được yêu thương! Các bạn tôi giờ đang ở đâu? Lang thang trên những con đường mưu sinh, lập thân lập nghiệp, để rồi có thấy tiếng ve gọi lòng da diết, tiếng hạ mở toang kỉ niệm một thời, các bạn nhớ tôi không?
Ấu thơ trải đầy hương thơm của hoa sữa dọc đường đi học, trải đầy sắc đỏ se sắt của hoa phượng bức bách hè sang, của nắng vàng, của rôm rả những bài giảng, của tiếng gọi í ới đặt tên riêng cho nhau. Bây giờ có thể bạn chẳng thể nhớ đầy đủ họ tên tôi nhưng lại vẫn thân thương gọi tôi bằng cái biệt danh ấy: “Hoa bát” hay tôi vẫn gọi bạn như thế “Diện mập”, “ Hải cá trê”, “Mơ công”, “Toàn móm” .... Đơn giản chỉ vì chúng ta yêu thương quá mà những từ yêu thương bỗng chốc trở nên gượng gạo như thế.
Kỉ niệm học trò còn được đánh dấu lại trong những giọt mồ hôi của các chàng trai mới lớn. Những giọt mồ hôi bịn rịn lăn trên trán chỉ vì chở con gái trong những chuyến chơi xa, dù con gái có nói thế nào thì “ bố đánh không đau, mẹ đánh không đau bằng ngồi sau con gái” mà. Và có lẽ câu nói ấy vang đi tới tận một thời để rồi tạo nên những cá tính mạnh mẽ, nhường nhịn với con gái. Bỗng nhiên con trai được gắn một cái mác mà con gái lớp nào cũng yêu mến “ trai 9b”. Những chuyến chơi xa ấy con gái cứ vu vơ mà ca hát, mà cầm cỏ lau quất trong chiến trận đua xe, những nụ cười hồn nhiên cho một thời xa mãi...
Và ai cũng có một thời như thế, những nụ cười khoái chí trong những trận đá bóng giữa đội tuyển con trai và con gái. Để rồi chiến tích lẫy lừng luôn thuộc về phái yếu. Những bàn thắng được ghi bằng cái kéo tay của cô bạn, và có khi là cả những bàn thắng thẳng tay nắm bóng vào lưới đối phương.... Con gái cười ha hả, con trai lắc đầu cho đội tuyển bên có đối thủ chèn người khá giỏi, và có cả những pha phạt đền khâu áo khi con gái vô tình làm xoạc áo con trai.
Buổi sinh nhật ấy, tôi được sống lại trong cái giây phút bất ngờ mà cả lớp dành tặng. Các bạn nói “happy birtday” dõng dạc như những đứa trẻ học lớp một đồng thanh chào cô giáo trước khi vào lớp. Một sinh nhật bất ngờ. Các bạn tặng tôi những món quà, đơn giản chỉ là một tấm thiệp, một cái kẹp tóc mái, hay một quyển vở.... nhưng khoảnh khắc ấy, dù có được ngồi ăn những món ăn sang trọng, những chiếc bánh nhiều tầng thì có lẽ tôi cũng không bao giờ lấy lại khoảnh khắc tuyệt vời ấy, một kỉ niệm khó quên....
Và đâu chỉ là những nụ cười mà kỉ niệm còn hằn dấu cả những nỗi buồn vô cớ, những pha giận hờn và cả những giọt nước mắt .
Những giờ học của cô chủ nhiệm lớp mình. Bắt đầu luôn là trống tim đập thình thịch_ giờ kiểm tra bài cũ. Chẳng ai bảo ai, chỉ biết thành viên nào hôm đó được lên bảng như lá chắn may mắn cho cả lớp. Tôi đã nhớ có lần cúi thật thấp dưới trang sách ấy để miệng chữ “a” mắt chữ “o” mà nhắn cho bạn những thông điệp bài giảng. Tôi bị tóm, thế là cả hai đi quét sân sau trường. Tôi buồn, bạn cũng buồn nhưng không có buổi hôm ấy làm sao chúng ta phát hiện những bông hoa xinh ấy cho bài báo tường của lớp. “Trong cái khó ló cái khôn”, thế là cả chiều ấy bạn và tôi ôm những lọn hoa xinh xinh như một kết quả xứng đáng cho hình phạt của mình.
Con gái sụt tùi khi thấy con trai bị cô phạt đòn vì tội gây gổ đánh nhau với hàng xóm lớp bên vì bênh con gái. Dù biết đánh bạn là sai nhưng con gái vẫn gân cổ lên cãi cho bị cáo nhà mình. Nhưng cuối cùng phiên tòa vẫn xử những cái roi mây vun vút vào mông bị cáo. Con trai nhăn mặt không khóc nổi, con gái mắt ướt mắt ráo. Buổi học chỉ bớt buồn khi con gái toét miệng đùa: “ chỗ ấy đau lắm à?” rồi ném lại lọ dầu gió khi cái mặt nhăn nhó chưa kịp nói lời cảm ơn con gái.
Hẳn nỗi buồn chia tay tuổi học trò còn buồn hơn thế, nó không chỉ đau mà còn mang theo trong nhau một niềm nuối tiếc, khắc khoải và vô định. Đếm từng ngày từng giờ cho mùa thi đến, lo lắng làm lớp trầm hơn, dường như ai cũng lớn hơn một chút... nhưng cái một chút ấy chỉ thực sự vỡ òa khi buổi liên hoan cuối cùng chia tay. Giận hờn bị trôi tuột đâu mất, chúng ta ôm nhau trao những lưu bút học trò mà nước mắt làm nhòe trang giấy. Chia tay cô bạn chẳng thể tiếp tục đến trường, chia tay kẻ hay chọc ghẹo bàn dưới, chia tay thầy cô, chia tay cây bàng khắc tên ai đó, chia tay bậc cầu thang hẹn hò của kẻ vụng trộm trao nhau thông điệp yêu thương giận hờn, chia tay mái trường.... Bạn gửi tặng lại tôi cả một trời kỉ niệm, cả một thời để mà nhớ, để mà thổn thức, để rồi cảm thấy đau nhói mỗi khi chạm vào kỉ niệm, nỗi nhớ ùa về làm sống dậy tuổi học trò như mới hôm qua thôi.
Và ai cũng có một thời như thế. Yêu thương và giận hờn có đủ cả, chẳng nói, chẳng hỏi “có còn nhớ, có khi nào quên?” ; Các bạn cũng như tôi :cất giấu, gói lại thời gian kỉ niệm học trò ấy, ép chặt trong trái tim mình như một mảng kí ức của cuộc đời. Chúng ta nâng niu, trân trọng như một thứ quý giá sợ mất đi mà không bao giờ trở lại để xây dựng được... Ai cũng có một thời như thế.... Để rồi khi xa các bạn, xa tuổi học trò tôi lại viết lên bài thơ nỗi nhớ ấy_ một bài thơ về “ nỗi nhớ chẳng thể gọi thành tên”
“ Có một nỗi nhớ chẳng thể gọi thành tên...
Mang trong tôi về một miền kí ức
Rực cháy như hoa phượng!
Thương mến như tình yêu!
Miền kí ức đậm sâu quá nhiều
Cứ khắc khoải nhớ thương da diết

Có một nỗi nhớ chẳng thể gọi thành tên...
Đặt bút viết nói lên qua dòng chữ
Vô tư như câu nói !
Rưng rưng như nhòa lệ !
Ai đã gửi vào thế giới của tôi nỗi nhớ
Một nỗi nhớ... chẳng thể... gọi thành tên...

Bạn bè ơi! Ta bên nhau
Giờ viết lên bài thơ về nỗi nhớ
Nhớ bạn, nhớ ai, nhớ cả nụ cười
Cả khuân mặt xinh tươi ngày xưa ấy
Nhớ... một nỗi nhớ... vô hình...

Hôm nay, tôi trở lại về đây
Tôi mang trong tôi một nỗi nhớ
Khắc khoải, cồn cào và da diết
Một nỗi nhớ không biết gọi thành tên...
Một nỗi nhớ chẳng thể gọi thành tên...”
The end.

Về Đầu Trang Go down

ai cũng có một thời như thế

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

—(••÷[ ( Trả lời nhanh ) ]÷••)—

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Teen Việt  :: —(••÷[ ( Làng Giải Trí ) ]÷••)— :: Bàn Luận :: Nỗi Niềm Chia Sẻ-
Diễn đàn sáng lập bởi Sóc ca ca
Giấy phép cung cấp thông tin lên mạng số: 000/GP-BC do Bộ GGDTVL cấp ngày 02/07/2011
Địa chỉ: Quốc Oai - Hà Nội
Điện thoại: 0164.520.xxxx - Fax: 99-9999999
Website: https://aotrang.forumvi.com
Powered by phpbb2 ® Version 2.0
Copyright ©2000 - 2010, Forumotion Ltd.
Style by Loitraitim - Vb rip by HQTH team - FM rip by Việt K - c3zone